Tôi biết một khi chọn cuộc sống xê dịch nghĩa là tôi đã sẵn sàng chấp nhận để nỗi buồn tìm đến, làm xáo trộn cảm xúc và bỏ lại bao ngổn ngang trong lòng vào một ngày bất chợt không định trước. Nhưng hơn hết, cuộc sống đó cho tôi những giọt nước mắt và nụ cười hạnh phúc, tôi có thêm một quê hương để nhớ, có thêm người thân đợi mình trở về và cả những người bạn dễ mến.
Đã từ lâu trong sâu thẳm, anh và tôi kính trọng cô như mẹ của mình. Chỉ có điều, cả hai vẫn luôn giữ lễ nghĩa, phép tắc, cách xưng hô của những người học trò dành cho một người thầy đáng kính. Có lẽ, ai đã gặp cô, tiếp xúc với cô đều sẽ cảm nhận được sự gần gũi, mật thiết đến khó tả. Bởi giữa lối sống khép kín, khuôn khổ và giữ khoảng cách của văn hóa Nhật, không dễ để một người bước vào cuộc đời một người, để một người quan tâm lo lắng cho một người và để con người ta có thể xem nhau như người thân quen.
Thấm thoát tôi đã đón mùa hè thứ hai tại Thụy Điển kể từ ngày rời Nhật. Nhưng mùa hè năm nay đến vội hơn, rộn ràng hơn và cũng ấm nồng hơn. Dường như cảm giác đợi chờ, ngóng trông người thương bao giờ cũng làm lòng người bồi hồi, háo hức đến kỳ lạ. Cô ghé thăm anh và tôi vào một ngày mùa hạ đầy nắng của tháng 7. Vợ chồng tôi và cô luôn giữ liên lạc với nhau qua những dòng tin nhắn, dành cho nhau những cuộc hẹn qua màn hình để biết rằng cả đôi bên đều sống vui sống khỏe. Vậy mà khi cô đứng trước mặt tôi, con người bằng xương bằng thịt đó khiến cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Quả thực, cái giá của sự chờ đợi luôn được đáp lại bằng những phút giây dâng trào, bằng khoảnh khắc tuyệt đẹp của tình người.
Con người ta khi bước vào độ tuổi thất thập thường sẽ chọn cuộc sống an nhàn, nghỉ dưỡng, vui thú điền viên. Nhưng ở cô, tôi luôn thấy một sức mạnh nội tại, nhanh nhẹn và vững vàng bên trong vóc dáng của một người phụ nữ nhỏ bé. Trải qua những chặng bay dài, đổi chuyến, sự mệt nhoài chẳng thể nào che lấp nụ cười rạng ngời, niềm hạnh phúc được đi đó đây của người phụ nữ đó. Hơn tất thảy, trong tiềm thức, nó chẳng thể nào ngăn cản sự vui sướng ngập tràn của một người mẹ khi được nhìn thấy những đứa con của mình. Ngày cô đến, mọi khoảng trống trong hai chiếc vali đều đã lấp đầy bởi đa phần đặc sản và bánh kẹo Nhật Bản. Như rằng, người mẹ ấy muốn gói ghém tất cả tình thương, những gì bình dị nhất, đậm vị quê nhà nhất để bù đắp cho cuộc sống thiếu thốn của mấy đứa con ở nơi xa, để chúng phần nào vơi đi nỗi nhớ hương vị quê nhà. Cô gom theo mỗi thứ một ít, bột okonomiyaki (bột làm bánh xèo Nhật), mizuni usugiri renkon (củ sen thái lát đã luộc), takoyaki sousu (nước sốt takoyaki), mì soba, somen, kitsune age (đậu hũ rán ăn kèm với mì udon hoặc soba), koya dofu (đậu phụ đông khô) để làm chirashizushi (một loại sushi được trình bày trên những thố cơm kết hợp với nhiều nguyên liệu mang màu sắc bắt mắt)…
Anh và tôi vẫn thường gọi cô là sensei (cô giáo), nhưng nếu được phép xưng hô bằng tiếng Việt, có lẽ “mẹ nuôi” sẽ là một từ thích hợp và vừa khít trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi vốn dĩ đã quen với cuộc sống nhà có hai người. Tôi hài lòng với sự yên tĩnh vừa vặn của mọi góc nhà. Nhưng những ngày cô sang thăm vợ chồng tôi, căn nhà trông có vẻ vui tươi hơn, ấm áp hơn và nhiều tiếng cười hơn. Như thể sự xuất hiện của một người thân quen không thể nào làm xáo trộn nhịp sống bấy lâu của tôi, ngược lại chính điều đó lại mang cho tôi một cảm giác bình an mới lạ. Nhà có thêm một chiếc ghế được ngồi, trên bàn có thêm một đôi đũa và một cái chén đợi người dùng. Ấm trà ở một góc chán chường đã được dịp làm nóng chờ người thưởng trà. Có cô, những bữa sáng vội vàng, những phút giây ngủ nướng của anh cũng âm thầm rời đi. Ba người chạm mặt nhau bên chiếc bàn nhỏ, cùng ăn bữa sáng, cùng uống chén trà, để hơi thở lắng đọng để niềm vui một ngày được bắt đầu.
Thỉnh thoảng, bữa điểm tâm của ba người là bánh mì kẹp khoai tây và thịt bacon, bánh mì xíu mại hay mì somen…Thực sự, đã lâu lắm tôi mới lại chạm vào những sợi mì somen khô mảnh khảnh, dễ vỡ. Somen là một loại mì của Nhật, được dùng lạnh mỗi khi hè về. Nhưng tôi biến tấu nó thành món nước, dùng nóng cho bữa sáng giữa tiết trời mát mẻ của Thụy Điển. Ăn somen cùng nước dashi tảo biển, cá ngừ bào thanh ngọt, dịu nhẹ kết hợp với vị đậm đà, ngòn ngọt, dai dai của kitsune age tạo ra cảm giác rất vừa miệng. Thật bất ngờ và hạnh phúc vì cô dành cho tôi những lời khen và thắc mắc cách tôi chế biến nước dùng sau khi thưởng thức bữa sáng. Có lẽ, khi đủ hiểu, đủ gắn bó với một nơi nào đó, con người ta sẽ biết cách học hỏi, gìn giữ và trân quý những trải nghiệm, vốn sống dù đó chỉ là những điều nho nhỏ, be bé mà nhiều khi người đời phớt lờ.
Có thể nói, sự chân thành và tấm chân tình của cô là thứ quan trọng đã giúp tôi dễ dàng mở lòng, hòa vào dòng chảy văn hóa và ẩm thực của Nhật Bản. Là chất xúc tác để tôi không thôi nhớ về một nước Nhật, nơi tôi trưởng thành từ những điều đẹp đẽ và mạnh mẽ đi qua mọi gai góc của một xã hội định hình với vô vàn quy chuẩn sống khắt khe và khuôn khổ.
Tôi chưa bao giờ thích những cuộc chia xa. Tôi nghĩ bạn cũng vậy. Chặng đời của mỗi người luôn có điểm bắt đầu và kết thúc. Vậy nên, trên mỗi đoạn đường đời con người ta sẽ phải học cách vững vàng đối diện và bước qua những lần hợp tan bịn rịn, những cuộc chia xa ngậm ngùi, đầy lưu luyến.
Rồi tôi lại chờ ngày mình được gặp cô, vài năm nữa, cũng có khi chục năm hơn. Tôi không biết và cô cũng chẳng rõ. Nhưng một điều chắc chắn, nơi nào có người mình thương, nơi nào còn người đợi mình trở về, nơi đó gọi là quê hương. Khi tình thương đủ lớn, niềm tin đủ mạnh con người ta sẽ tìm thấy hạnh phúc nhỏ bé trong những tháng năm sống trong đợi chờ. Và chúng tôi tiếp tục đợi nhau, đợi một cuộc hẹn chưa từng định trước.